Từ một tài năng lớn của futsal Argentina, Matíax Lucuix phải trải qua 3 năm vật lộn với giường bệnh, xe lăn, cặp nạng rồi giải nghệ khi vừa bước sang tuổi 30.
Giờ đây, ở tuổi 36, anh là huấn luyện viên trưởng của đội tuyển Argentina đánh bại Brazil 2 lần trong 2 năm, mà mới nhất là trận thắng tại bán kết World Cup 2021 để lần thứ hai liên tiếp góp mặt tại trận chung kết giải đấu lớn nhất hành tinh.
Khởi đầu đầy hứa hẹn
14 năm trước, sau khi trưởng thành từ đội bóng quê hương River Plate, Matías Lucuix (sinh năm 1985) tuy đã một tài năng đầy triển vọng của futsal Argentina nhưng vẫn khiêm tốn thừa nhận mình “chỉ là một cầu thủ trẻ muốn thử sức ở Tây Ban Nha”.
Ban đầu, anh vẫn còn một chút e ngại khi phải xa nhà. Sau khi được người đàn anh Diego Giustozzi và cả huấn luyện viên Miguel Rodrigo thuyết phục, Matías khăn gói đến đầu quân cho Caja Segovia vào năm 2007 ở tuổi 22. Đến năm 2011, anh gia nhập Inter Movistar, một trong những câu lạc bộ mạnh nhất Tây Ban Nha với 5 lần vô địch châu Âu tính đến nay.
Từ River, Segovia đến Inter, dù ở đâu Matías cũng khẳng định được tài nghệ của mình. Sở hữu kỹ thuật điêu luyện, Matías có thể tung ra những cú vẩy má ngoài nhẹ nhàng như thể anh đang đá bóng nhựa vậy:
Video: Những pha bóng ấn tượng của Matías Lucuix ngày còn thi đấu
Đến chấn thương đá bay nghiệp cầu thủ
Có tài năng, lại được tôi luyện ở môi trường đỉnh cao và đang bước vào độ chín của sự nghiệp, không có gì nghi ngờ khi cầu thủ 27 tuổi Matías trở thành niềm hi vọng lớn của futsal Argentina tại World Cup 2012. Tuy nhiên, khi mọi thứ đang diễn ra thuận lợi, một biến cố khủng khiếp xảy đến với Matías.
Trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất, anh cũng không thể nghĩ rằng bàn thắng đầu tiên của mình tại World Cup năm đó cũng là bàn thắng cuối cùng của anh cho đội tuyển quốc gia.
Video: Bàn thắng cuối cùng của Matías cho đội tuyển quốc gia Argentina
Đầu hiệp hai ở trận gặp Úc, khi đội nhà đang dẫn trước 3 – 1, trong một pha tranh chấp bóng mà chính Matías là người bị trọng tài thổi phạt, cái chân của phải của anh đã tiếp đất theo cách không bình thường:
Hậu quả để lại là ca chấn thương được các bác sĩ mô tả “vô cùng hiếm gặp trong một môn thể thao như futsal” và “trông như bị tai nạn giao thông hay bị đánh đập vậy”: Anh gãy cả xương chày lẫn xương mác, cần đặt đến 20 con ốc vít để cố định lại xương.
Đúng như lời các bác sĩ, Matías mất cả năm trời vật lộn để hồi phục sau cú ngã kinh hoàng. Đến khi anh trở lại, chấn thương lại tái phát khiến anh phải lên bàn mổ và làm bạn với giường bệnh thêm 2 lần nữa. Sau 3 năm chấn thương dai dẳng mãi không khỏi, năm 2015, Matías quyết định giải nghệ khi vừa bước sang tuổi 30. Anh từng chia sẻ như sau:
“Tôi được coi là một trong những người giỏi nhất thế giới, tôi chơi cho một trong những câu lạc bộ hay nhất thế giới. Rồi tôi ngã gãy xương, tôi được phẫu thuật, tôi bị nhiễm trùng nặng, sau đó xương không liền lại, các bác sĩ làm nhiều cách nhưng không có tác dụng. Gần 3 năm trôi qua như vậy và tôi muốn không phải ngồi xe lăn hay chống nạng nữa”.
Đây là những phát biểu vào ngày Matías tuyên bố treo giày:
– “Ảo thuật gia” Ricardinho (người sinh cùng năm 1985, lúc đó vẫn chưa về chơi cho Inter Movistar để trở thành đồng đội với Matías): “Ngày hôm nay môn thể thao này mất đi một thiên tài”.
– Santiago Elias (đội trưởng của Matías trong kỳ World Cup định mệnh): “Tôi tự hào được khoác cùng màu áo với cầu thủ futsal Argentina hay nhất trong lịch sử”.
– Santiago Basile (đồng đội ở World Cup 2012 và học trò hiện tại của Matías): “Hôm nay, cầu thủ Argentina hay nhất mà tôi từng thấy đã giải nghệ”.
Trở lại ngoạn mục trên cương vị HLV
Trong thời gian điều trị, tuy cũng đã đăng ký tham dự các khóa học huấn luyện viên nhưng sự nghiệp futsal của Matías có thể đã rẽ sang một hướng khác nếu như không nhận được cuộc gọi định mệnh từ đàn anh Diego Giustozzi, người lúc bấy giờ đã trở thành huấn luyện viên trưởng đội tuyển Argentina.
Như đã nêu ở đầu bài viết, Giustozzi là người có ảnh hưởng lớn trong việc Matías đến Tây Ban Nha, mở ra cho anh một tương lai cầu thủ đầy hứa hẹn.
Khi tương lai ấy khép lại, Giustozzi lại một lần nữa mang đến cho anh một tương lai khác – một vị trí trên băng ghế huấn luyện của đội tuyển quốc gia. Trong thành phần ban huấn luyện Argentina vô địch World Cup 2016, trợ lý Matías là người thường đứng cạnh huấn luyện viên trưởng Giustozzi.
Sau đỉnh vinh quang cùng đội tuyển quốc gia, Giustozzi tìm thử thách mới (cũng) tại Tây Ban Nha khi nhận lời dẫn dắt El Pozo, để lại chiếc ghế nóng và quan trọng nhất – huấn luyện viên trưởng cho Matías.
Năm 2012, Argentina không có cầu thủ Matías trong đội hình đã để thua Brazil 2 – 3 sau hiệp phụ ở tứ kết, đánh dấu trận thua thứ 5 trong chuỗi trận toàn thua của họ trước Brazil tại World Cup.
Năm 2020, Argentina dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên trưởng Matías đã thắng Brazil 3 – 1 tại chung kết vòng loại World Cup khu vực Nam Mỹ ngay trên đất Brazil:
Và đỉnh cao là ngày 29/09 vừa qua, tại bán kết World Cup 2021, coach Matías và các học trò lại vượt qua Brazil trong một trận đấu mà họ phòng ngự vô cùng khoa học và tấn công thì đầy hiệu quả.
Chiến thắng này càng ý nghĩa hơn khi trong đội hình dự World Cup năm nay vẫn còn 6 cầu thủ từng là đồng đội của Matías ở đội tuyển Argentina thua Brazil tại tứ kết World Cup 2012.
Như ai đó từng nói:
“Cái gì không giết chết bạn sẽ giúp bạn mạnh mẽ hơn”.
“Khi một cánh cửa khép lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra”.
Matías có thể đã may mắn có một người bạn, người anh kiêm người thầy tốt luôn tạo cơ hội cho mình như Diego Giustozzi trong cuộc đời, nhưng nếu ngày đó anh không tự mình đứng dậy bước đi trên một con đường mới mà cứ mãi bị ca chấn thương gãy chân kinh hoàng kia ám ảnh thì giờ đây, có lẽ anh đã không thể chuẩn bị bước vào trận chung kết World Cup đầu tiên với cơ hội trở thành huấn luyện viên trẻ nhất trong lịch sử từng vô địch World Cup.
Kết lại bài viết là lời chia sẻ từ chính Matías Lucuix:
“Khi bạn trải qua quãng thời gian tồi tệ trong thể thao, chẳng hạn như lúc tôi gặp chấn thương dẫn đến dấu chấm hết cho sự nghiệp cầu thủ, bạn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi.
Bạn có thể sẽ tự hỏi mình ‘Tại sao lại là tôi?’, nhưng bạn không thể tìm thấy bất kỳ lời giải thích nào. Chấn thương như một bài học mà chúng ta phải trải qua. Bạn phải học cách chiến đấu để vươn lên.
Tôi biết ơn những gì mà môn thể thao này mang lại cho tôi. Tôi yêu những khoảnh khắc tôi đã trải qua cùng với nó cũng như niềm hãnh diện khi mang trên vai trách nhiệm đại diện cho quốc gia. Tôi sẽ mãi mãi biết ơn vì điều đó”.
Theo: FIFA, Zyri, VarskySports