2 chữ “ông bầu” được để trong ngoặc kép vì nếu chỉ nhìn bề ngoài, anh Nguyễn Đắc Nguyên rất giống một ông “bầu” thứ thiệt với cái bụng to như có bầu 4 tháng. Còn trong thực tế, có lẽ khó có “ông bầu” nào lại hàng ngày đi bán từng chai bia giá 30k từ tối đến rạng sáng, năm 2020 vẫn chưa có tài khoản ngân hàng như anh.
Bạn không đọc nhầm, công việc mỗi tối của “ông bầu” Đắc Nguyên là bán bia, kiêm luôn gọi giùm khách đến uống bia mấy món ăn vặt như khoai tây chiên, bắp xào, cá viên chiên… ở các quán bên cạnh, song song với việc tiếp đón khách du lịch đến check-in ở hostel kiêm quán bia bình dân tại phố Tây Bùi Viện, nơi một phòng có thể chứa 9 khách ngủ trên 3 giường tầng và giá mỗi giường cho 1 đêm là chưa đến 100k.







Nhận check-in hostel bình dân và bán bia vỉa hè là nền tảng để ông bầu Đắc Nguyên dẫn quân tham gia các giải bóng đá phong trào trong thành phố. Cứ có giải, nếu thấy chơi được, anh Nguyên lại đăng ký, rồi gom anh em lại chơi. Độc lạ Sài Gòn chưa?
Rất nhiều bạn trẻ, trong đó có mình, đã có cơ hội tham gia các giải bóng đá phong trào trong thành phố nhờ anh Nguyên. Anh cứ dẫn đội đi đá giải vào ban ngày hoặc giờ sớm vào buổi tối, sau đó lại ra Bùi Viện bán bia đến sáng rồi về nhà ngủ hoặc ngủ luôn tại chỗ làm. Lúc nào lịch thi đấu không ủng hộ (đội đá trận trễ vào buổi tối) thì anh có thể không góp mặt cùng đội trên sân vì đã vào giờ bán bia.

Đôi khi mình cũng thắc mắc, bán bia như vậy thì tiền đâu ra để anh “chơi banh” hoài, vì một năm số giải anh đăng ký cũng không phải ít. Một lần ra Bùi Viện, mình có hỏi thì anh trả lời: “Anh đi làm cũng chỉ đủ sống qua ngày thôi, đôi khi chưa đủ tiền lệ phí giải thì anh xin trả góp, chừng nào lương về thì anh đóng đủ”:
Ai đó sẽ liên tưởng đến việc anh Nguyên là thiếu gia hoặc đại gia ngầm, đi bán bia vì đam mê (mê cuộc sống sôi động về đêm chẳng hạn). Mình thì không rõ và cũng không muốn tìm hiểu chuyện đó lắm, nhưng mình không nghĩ rằng “anh mập” này là một đại gia.
Vì có lúc ảnh còn phải mượn mình (một) vài triệu, và mượn không chỉ 1 lần:



Có giải, dù anh không đề nghị nhưng vì muốn phụ anh, mình đóng giúp ảnh một nửa tiền lệ phí, dù đội bóng đó không phải của mình. Nếu là đại gia có dư dả tiền, ai lại đi nhận tiền của thằng em góp cho đội của-mình-chứ-không-phải-của-nó, phải không?
Rồi có hôm nọ, anh hỏi mua điện thoại cũ giá rẻ chỉ năm-trăm-ngàn:

Và có một lần, đội mình đá giao hữu với đội của anh ở nhà thi đấu Rạch Miễu. Giá thuê sân này đắt gấp đôi sân cỏ nhân tạo thông thường. Khi mình đề xuất chỉ đá 1 tiếng (do bên mình cũng không có nhiều kinh phí), anh đồng ý, dù 1 tiếng là đã bao gồm 5 phút khởi động và 5 phút nghỉ giải lao, trong khi đội anh rất đông thành viên, chia ra thì mỗi người đá chẳng được bao nhiêu phút. Anh cũng bảo không cần thuê trọng tài.
Khó mà có đại gia nào khó khăn đến mức hơn một lần mượn chỉ 1, 2 triệu (rồi hẹn 1, 2 tháng sau mới trả), mua điện thoại giá vài trăm ngàn hay tiếc vài trăm ngàn tiền thuê sân, thuê trọng tài như anh.
Đó chưa phải là tất cả. Bạn có tưởng tượng được trong thời đại công nghệ, vẫn có người thuộc thế hệ cuối 8x mà dùng một điện thoại cục gạch và một smartphone chạy vừa chậm (máy Android giá rẻ, đời cũ) vừa sọc đầy màn hình thế này không?


Mình đã tự cầm để trải nghiệm và đến giờ này mình vẫn không thể hiểu tại sao ảnh có thể thao tác trên một cái màn hình thế này, trong khoảng thời gian tính bằng năm:

… mà anh xài tỉnh bơ như nó chẳng bị gì, thật tài tình!
Thậm chí đến tận tháng 3 năm 2020, khi một số ngân hàng đã áp dụng công nghệ mở tài khoản từ xa qua web/ứng dụng (tức không cần đến phòng giao dịch), ông anh này còn chưa có tài khoản ngân hàng. Mình là người kêu ảnh đi tạo và ảnh sử dụng tài khoản tạo theo mình chỉ từ đó đến giờ.


Đúng là có nhiều đại gia sống giản dị, tiêu xài tiết kiệm, dùng đồ bình dân. Nhưng giản dị khác với chịu khổ, có lẽ nếu được lựa chọn, khó đại gia nào chọn đi khui bia, bưng đồ ăn đến rạng sáng chỉ để trải nghiệm mà hầu như ngày nào cũng làm như vậy, năm này qua tháng nọ.
Đấy là chưa kể anh từng bị khách nước ngoài dàn cảnh cướp đồ rồi tấn công dẫn đến chấn thương mặt:

Nếu có mê cuộc sống về đêm, mỗi tuần anh ra phố Tây Bùi Viện hoặc phố cổ Hà Nội chơi là được, thích ra lúc nào thì ra, về lúc nào thì về chứ làm gì phải đứng bán bia mấy tiếng đồng hồ từ tối đến tận sáng chi cho cực?
Vậy nên, nhìn cách anh Nguyên sống, mình thấy ảnh thực sự chỉ có vậy chứ không phải là có nhiều mà không muốn tiêu.
Đây là một bữa sáng (bánh cuốn 25k nếu mình nhớ không lầm) mà mình từng ăn cùng anh, lúc này anh đã ăn xong trước để về chỗ làm (tiếc là mình không kịp chụp ảnh anh ngồi ăn lúc đó):

Còn đêm hôm trước, sau khi bán bia, tiếp khách đến ít nhất hơn 1h sáng (thời điểm mình đi ngủ), anh ngủ ngay kế bên bàn làm việc của hostel trên một chiếc ghế bố như thế này:

Một người “chỉ có vậy” mà vẫn lo được cho anh em đi đá banh, uống nước, vẫn tặng được giày cho cầu thủ của mình (từ cách đây đã 7 năm), dù có phải xin người quen:



Khi đội nhà không đá, đôi khi anh vẫn lên sân xem các giải khác hay xem anh em cầu thủ quen biết đá:

Từng theo anh đi đá giải một lần, mình muốn nói lời cảm ơn ông trời vì đã gửi Nguyễn Đắc Nguyên xuống trái đất để mình được thấy một câu chuyện đầy ý nghĩa về một con người tuyệt vời – chuyện về ông bầu Nguyên mập ngày dẫn đội đi đá banh, tối về bán bia xuyên đêm.
Ở thời mà những ông bầu có điều kiện có thể trả cho cầu thủ cả triệu/chục triệu cho một trận/giải đấu. Họ có thể thuê người từ Bắc vào Nam đá và ngược lại, thậm chí thuê cả cầu thủ ngoại từng đoạt danh hiệu vua phá lưới V-League, bầu Nguyên xuất hiện như một làn gió rất-rất-lạ.
Kết lại câu chuyện, mời bạn chiêm ngưỡng “phòng truyền thống” đặt ngay tại quán bia của bầu Nguyên. Trong số những danh hiệu, những chiếc cúp đã đạt được, ông bầu khoe là có cả một danh hiệu ở nước ngoài.


Một hình ảnh rất bình thường nhưng nhưng với mình, nó mang đầy tính biểu tượng (những-chiếc-cúp đặt-trên-nóc-tủ-đựng-bia) và nói lên rất nhiều điều phi thường được tạo ra bởi Nguyễn Đắc Nguyên – ông bầu dị bậc nhất làng bóng đá phủi Sài thành.
P/s: Nếu muốn ủng hộ vài chai bia cho bầu Nguyên và tán dóc chuyện banh bóng với anh, bạn có thể ghé Viet Dream Travel – số 112 Bùi Viện Quận 1. Khung giờ ông bầu có thể tiếp bạn: từ khoảng 8h tối đến chừng nào bạn buồn ngủ muốn về (dù không phải lúc nào anh cũng ngồi cạnh bạn vì còn phải tiếp khách). Nếu lười về nhà, bạn có thể thuê luôn một giường ở đây để ngủ.
